Tui – Người viết bài viết này, với sức khỏe sinh ra vốn èo uột, gặp phải lúc mà nhìn đâu cũng thấy thực phẩm thuốc, thật – giả lẫn lộn, ăn gì cũng khiến Tui ôm bụng cả tháng trời, Tui đã quyết định tự trồng rau nhằm cung cấp thực phẩm an toàn cho mình và cộng đồng, đồng thời cũng kiếm được thêm được thu nhập chút đỉnh. Tuy nhiên, sau một thời gian sống chết với cơ sở sản xuất rau an toàn (RAT), Tui nhận thấy rằng người quan tâm đến rau sạch rất ít, rau sạch thật sự cũng rất ít, mà ngay cả có cung cấp rau sạch thật sự thì người mua cũng rất ít và sự cạnh tranh với những rau không sạch cũng rất chua cay. Loay hoay với rau chừng hơn một năm, Tui đã phá sản, nhiệt huyết làm rau cũng giảm, ước mơ làm cầu nối cung cấp thực phẩm sạch cũng tan tành theo mây khói cùng với số tổng tiền dành dụm đến năm 35 tuổi hơn 300 triệu đồng (Ôi! Những cắc củm, chắt chiu của Tui) , thì tình cờ một lần đi giúp một người bạn đến “thẩm định” mặt hàng “Thật dưỡng” ở quán Bún Gạo lức, Tui bị cuốn hút bởi các sản phẩm có thể ăn được và không gây hại cho cái bụng “không tốt” của Tui – chuyện thì còn dài, và không mấy lịch sự, nếu không nói là “...” nhưng trong bài viết này xin không “kể lể”. Để rồi từ đó Tui cũng có thêm góc nhìn khác về cái gọi là “Rau Sạch, Rau An toàn”... 
Đọc thêm »

Xem tiếp
« Prev Post
Xem tiếp
Next Post »